Hởi cô Ma Nữ, Nữ Ma
Đừng nên tính chuyện gian tà hại Tôi
Chưa từng uống rượu giao bôi
Ngày ba, đêm bảy cô đòi thưởng công
Nếu tôi bị lấy làm chồng
Chắc là suốt kiếp khỏi mong bận quần
Phần thưởng tôi chẳng dám ưng
Vì vừa nhận thưởng chắc xưng ‘cái đầu’
Cô ơi! Tôi hổng giám đâu
Nghĩ đến phần thưởng lắc đầu chào thua
Xin cô chớ có nói đùa
Thưởng công kiểu ấy te tua thân già.
........................
Lão ni tuổi cũng đã già
Ruộng vườn chưa có, cửa nhà cũng không
Cuộc đời cứ mãi lông bông
Không bè, không ban, cũng không họ hang
Hoàng cảnh lại rất lầm than
Bần cùng, cơ cực thân càng tả tơi
Bởi xưa chỉ thích rong chơi
Mẹ, Cha khuyên bảo một lời không nghe
Suốt ngày tụ tập bạn bè
Hút chích, cá độ,đua xe, chơi bời
Đỏ, đen mê tít chẳng rời
Đá gà, bài bạc,ôm phơi đánh đề
Rượu chè, gái gộc cũng mê
Tài xỉu, cá ngựa chẳng chê thứ gì
Nên giờ vẫn sống cu ki
Vợ còn chưa có, nói gì đến con
Tuổi già sức lực hao mòn
Giật mình hối tiếc có còn kịp đâu
Thân già mưa, nắng dãi dầu
Ngồi buồn ngẫm lại thốt câu” Muộn màn”.
........................
Tiền…
Hiếu Liêm
Hởi thế gian tiền có sức chi
Mà sao có thể đảo thị phi
Đen lòng thoáng chóc thành trong trắng
Đỏ biến nên xanh cũng tức thì
Sự nghiệp, công danh tiền nọ tạo
Gia tài, của cải cũng nơi mi
Thời nay chỉ có tiền là tất
Thiếu nó đời ta chẳng nghĩa chi.
Mười Thương…
Hiếu Liêm
Một thương Anh có Việt Kiều
Hai thương Anh có rất nhiều đất đai
Ba thương Anh thích tiêu xài
Bốn thương Anh cái gia tài rất to
Năm thương Em muốn Anh cho
Sáu thương Anh khoái hẹn hò nơi sang
Bảy thương tiền của không màng
Tám thương anh có nhiều vàng, thừa đô
Chín thương không biết nói No
Mười thương chỉ thích cập bồ vui chơi.
Mười ghét
Hiếu Liêm
Một ghét bản chất gian tà
Hai ghét miệng lưỡi ba hoa chích-chòe
Ba ghét cờ bạc, rượu chè
Bốn ghét xỏ lá ba que, lối đời
Năm ghét bản chất lã lơi
Sáu ghét cái thứ đua đòi, làm sang
Bảy ghét bản chất ngang tàn
Tám ghét bảo thủ, không màng đến ai
Chín ghét nhiều chuyện, nói đay
Mười ghét bọn Sở luôn thay đổi lòng.
-------------
Ghét thêm cái lũ a tòng
A dua, nịnh hót, bất công, hại người
Ghét hoài sắc cũng kém tươi
Muộn!…
Hiếu Liêm
Lão ni tuổi cũng đã già
Ruộng vườn chưa có, cửa nhà cũng không
Cuộc đời cứ mãi lông bông
Không bè, không ban, cũng không họ hang
Hoàng cảnh lại rất lầm than
Bần cùng, cơ cực thân càng tả tơi
Bởi xưa chỉ thích rong chơi
Mẹ, Cha khuyên bảo một lời không nghe
Suốt ngày tụ tập bạn bè
Hút chích, cá độ,đua xe, chơi bời
Đỏ, đen mê tít chẳng rời
Đá gà, bài bạc,ôm phơi đánh đề
Rượu chè, gái gộc cũng mê
Tài xỉu, cá ngựa chẳng chê thứ gì
Nên giờ vẫn sống cu ki
Vợ còn chưa có, nói gì đến con
Tuổi già sức lực hao mòn
Giật mình hối tiếc có còn kịp đâu
Thân già mưa, nắng dãi dầu
Ngồi buồn ngẫm lại thốt câu” Muộn màn”.
Thích " Gà mới lớn".
Hiếu Liêm
Anh đây rất thích xơi gà Biết em mới lớn, chưa già anh mê Thích em thích nhất cái mề Phao câu cũng thích, thích ghê cập đùi Nhìn em đi tới, đi lui Anh càng thấy thích, thấy vui trong lòng Thấu trời anh thích cái mồng Thích luôn cái ức, thích lông đủ đầy Cái mồng thì đỏ hây, hây Phao câu trăng trắng, ức đầy, mề to Ối giời rờ đến cập giò Anh không nhịn nổi mau cho anh “Mần” Gà em chắc phải hiến dân Cho anh xơi tái cả thân, lẩn mề Thật là chẳng chỗ nào chê Xơi em, anh sướng, anh phê quá trời. .................... Giúp Em Kén Chồng Hiếu Liêm Em là con cái nhà mô Mới vừa đôi chín Mại Zô kén chồng Bây giờ chưa tới tiết đông Sao Em vội vã kiếm chồng vậy em Thương anh, em cố nhịn thèm Kẻo không thiên hạ họ gièm , họ pha Anh vê thưa với Mẹ Cha Nhờ người mai mối đến nhà cưới em Nếu như không thể nhịn thèm Anh đây giới thiệu cho em một người Tính trầm chẳng thích nói cười Không ham danh lợi là người miền trên Khiêm nhường ít muốn ngó lên Hiếm khi ngó xuống, chẳng bềnh ngó ngang Tính tình vốn rất dễ dàng Không hề trách móc,phàn nàn gì ai Mẫu người ít động chân tay Chẳng ưa nghe ngóng chuyện ngoài thế giang Thăng quan, tiến chức không màng Biếc em kén đối chỉ ngàn câu thơ Lòng anh ấy đã mỡ cơ Những mong từng phút,từng giờ được em Cho em giảm bớt cơn thèm Cho em khỏi phải bị gièm bị pha Cho em thoát cảnh gái già Cho em xuất giá Mẹ Cha giảm gồng Cho em có được tấm chồng Cho em đỡ phải long nhong suốt ngày Khuya rồi chẳng thể đùa dai Anh xin tạm gác, ngày mai tiếp lời Hôn nhân đâu phải chuyện chơi Mà em vội vã khơi khơi kén chồng. |
ĐỜI THI LẼ
Hiếu Liêm
Tập làm thi sĩ quá gian nang
Mỗi sáng vợ cho có mấy ngàn
Bút, mực, tem, thư xài xả láng
Đói, no, bần, phú cũng không màng
Giám đâu màng đến chuyện thế giang
Chẳng tham danh, lợi hay bạc vàng
Nếu có bao nhiêu thì xả cảng
Thế nên lắm lúc nợ lang tràng
Thiếu nợ tràng lang khắp bốn phương
Nợ ghi đầy sổ, lẫn vách tường
Nhưng mà thi lẽ đâu có ngượng
Vẫn mộng, cứ mơ, cũng như thường.
Tập làm thi sĩ quá gian nang
Mỗi sáng vợ cho có mấy ngàn
Bút, mực, tem, thư xài xả láng
Đói, no, bần, phú cũng không màng
Giám đâu màng đến chuyện thế giang
Chẳng tham danh, lợi hay bạc vàng
Nếu có bao nhiêu thì xả cảng
Thế nên lắm lúc nợ lang tràng
Thiếu nợ tràng lang khắp bốn phương
Nợ ghi đầy sổ, lẫn vách tường
Nhưng mà thi lẽ đâu có ngượng
Vẫn mộng, cứ mơ, cũng như thường.
Tưởng
Hiếu Liêm
Tưởng làm thi sĩ được thảnh thơi
Ngờ đâu nghĩ mãi chẳng ra lời Viết vài ba chữ rồi lại xóa Thảo bốn, dăm câu óc rối bời Nghĩ mình văn khá thơ sẽ giỏi Không rành niêm luật thật khó xơi Ý hay nghĩa cũng cao vời vợi Nhưng chẳng làm sao kết nên lời.
....................
Đã như…
Hiếu liêm
Thuyền nào phụ rẫy bến sông
Nhiều lời muốn tỏ, sợ không đủ từ
Thuyền như…ngày ấy….
Thuyền như….
Lời văn đã chợt…
Chợt…
Chừ - rớt rơi !
NHẤT PHAO CÂU
Một vỉ phao câu Nướng thơm lừng
Nhà hàng réo gọi hỏng thèm bưng. Bày lên sân thượng lòng không muốn Dọn xuống nhà sau dạ chẳng ưng Lo mùi nghe lạ đông người thích Sợ vị trông ngon lắm kẻ mừng Anh em, bằng hữu ta cùng nhấm Rượu quý, mồi ngon đũa chớ ngừng.
Hiếu Liem
|